[BẢN VIỆT] Danganronpa Zero - Vol.1 - Chap 16
Mọi chuyện có thể kết thúc theo nhiều cách khác nhau.
Tôi, Otonashi Ryouko và Matsuda Yasuke-kun đã quyết định rời khỏi Học Viện Kibougamine. Hiện giờ chúng tôi đang đợi trong sảnh chờ của sân bay. Cùng nhau chúng tôi sẽ lên phi cơ và đáp xuống đất nước của tự do, Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Giờ nói vậy, tôi mới thực sự nhận ra điều quan trọng đó. Chỉ cần ở bên Matsuda-kun là tôi đã ở trong thế giới của mình, tôi không cần phải ở lại Học Viện Kibougamine nữa. Đó là lý do tại sao câu chuyện này không nghe thật ngu ngốc.
Tuy nhiên, nếu bạn đang lo lắng về câu chuyện vô nghĩa của tôi xin hãy tìm người khác mà nói chuyện. Chúng tôi đang bận rồi. Sau khi chúng tôi sang Mỹ chúng tôi sẽ bắt đầu làm việc trên các nông trại ngô để phát triển một loại ngô mới, sau đó chúng tôi sẽ lên NASA để chuyển phạm vi hoạt động của chúng tôi lên tít tận mặt trăng. "Này, Matsuda-kun!" Tôi nói khi nhìn sang bên cạnh, Matsuda-kun đang lúi húi làm gì đó như thể cậu ấy đang trồng lúa vậy. "Cậu thực sự muốn trồng ngô bây giờ sao? Có sớm quá không?" Tôi nói và cậu ấy đáp lại, "Biến đi! Tôi đang trồng Saibamen(1) mà!" và cậu ấy nhanh chóng gieo các hạt xuống đất. "Không ổn đâu, Matsuda-kun! Nappa(2) bảo rằng nếu đất không có đủ chất dinh dưỡng thì Saibamen sẽ không lớn đâu!" Tôi nói nhưng Matsuda-kun chẳng thèm nghe lấy một lời, cậu chỉ xới đất bộp bộp bộp bộp bộp bộp!
Tôi mở mắt.
Tôi từ từ ngồi dậy và nhìn quanh. Tấm thảm màu be. Chiếc bàn trang điểm nhỏ. Cái kệ sách trống rỗng. Bất cứ chỗ nào tôi nhìn thấy, luôn có những mảnh giấy ghi rằng: "Đây là phòng mình". Nghĩ đến tất cả những công sức tôi bỏ ra để dán những mẩu giấy ghi nhớ đó lên, tôi chỉ có thể đoán đây là phòng mình. Tôi thở hắt ra và tự trấn an bản thân – tôi không có thời gian cho chuyện này.
Bộp, bộp, bộp, bộp.
Có ai đó đang đạp cửa phòng.
"Đợi chút... T-Tôi ra đây..."
Bộp, bộp, bộp.
Rầm, rầm, rầm!
Thật là, hình như họ không biết kiên nhẫn là gì thì phải, càng ngày tiếng đập càng mạnh và phiền phức hơn vậy. Tôi bò ra khỏi giường – và nhận ra tôi đã mang cả giày đi ngủ.
Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào – Tôi nghĩ khi tôi giựt đôi giày ra, quá muộn để cởi chúng hẳn hoi rồi, cầm lấy cuốn sổ tay trên chiếc bàn cạnh giường và chạy thật nhanh đến cửa.
"... Ai đó?"
Tôi tra chìa vào ổ và cẩn thận hé cửa một chút.
"YAHOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!"
Qua khe hở nhỏ là một cô gái tóc vàng với lớp trang điểm xanh đỏ.
"Uwaah!" Bất giác tôi lùi lại một bước.
"Này, này, lúc nào cậu cũng ngủ vậy hả? Bây giờ là chiều rồi đó biết không? Cậu cứ như phiên bản khác của Piiko(3) ấy!"
"... Huh?"
"...À không nhầm, ý tui là Osugi. Dù sao thì ngủ thế cũng là quá nhiều đó... Đó là lý do cậu không theo kịp được những gì tui đang nói đấy!"