Thị Ơi Thị Rụng Bị Bà (hài, sủng, xì teng mắm vố, thanh xuân vườn gà) - 7. Hợp Tác
Xong xuôi hai mươi vòng trưa đó, bạn Nguyễn Ngọc Thu Huyền đã giác ngộ ra ẩn ý thâm sâu của cái tên tía má đặt cho mười bảy năm sống trên cõi đời.
Thu - Huyền - Thù - THÙ - THÙ - Ù - ù - ù...
Thật ra cũng muốn chạy một vòng có lệ xong giả đò lăn đùng ra, khổ cái bạn Huyền còn là tuyển thủ xuất sắc trong đội tuyển bóng chuyền của trường, bảo yếu đuối chạy không nổi nên lăn ra ngất có chó nó tin, thế nên nắng muốn bể đầu thì cũng đành cắn răng chạy hết tốc lực.
Tối ấy về đến nhà chỉ thấy hơi nhức mỏi, nào ngờ sáng ra thức dậy nhìn vào gương, hốt-gơ nào đó đã không kiềm được phải ngửa đầu tru lên thảm thiết.
"Trời ơi làn da Ngọc Trinh của tui ui ui ui u u u...!"
Đến Ngọc Trinh nghe thấy chắc cũng phải ngậm ngùi thương cảm.
Chẳng là làn da hốt-gơ nuôi trắng quá, nõn quá, kỹ lưỡng quá, cho nên dù đã có thoa kem, vẫn cứ bị nắng trưa làm cho đỏ ửng, thậm chí gò má còn hơi bong tróc, đúng là không thể ra đường nhìn người mà!
Nếu hôm qua đã thù thằng Thi đến bung nóc, thì hôm nay hốt-gơ lại thù đến lật nhà. Dung mạo là vốn liếng để sau này theo đuổi ước mơ, tàn phá dung nhan của nó chẳng khác nào gián tiếp đe dọa ước mơ của nó! Con ba Huyền này nhất định sẽ không để thằng nhãi đó yên! Nếu lúc trước Huyền chỉ có ý định gán ghép con Hờ cho Thi để nó mãi yêu mà học hành sa sút, thì bây giờ lại nảy ra một ý tưởng còn muôn phần ác độc hơn: Trước làm cho thằng Thi mê mệt con Hờ, sau xúi con Hờ đá nó theo thằng khác. Để xem xem thất tình thì nhà ngươi học hành thế nào, hứ!
Ngày hôm đó Huyền phải lấy cớ cảm ho mà đeo khẩu trang đến trường, có chết nó cũng không muốn dân tình trông thấy hai cái đít khỉ trên mặt nó. Cũng muốn xin nghỉ học lắm, khổ cái hôm ấy có bài kiểm tra một tiết, buổi chiều còn có buổi họp với club hội họa, club phim ảnh và club thời trang bàn về đợt hợp tác dựng vở Tấm Cám kỳ này, nó không đi làm sao được? Thành ra đành phải vác mặt đến trường chịu đựng ngàn ánh mắt soi mói hết tám tiếng đồng hồ. Đã thế khi Thi Bò Sữa đưa ra bài hát đầu tiên vừa được phổ nhạc, hay thì có hay đấy, song vẫn chưa trúng ý bạn Huyền. Thế là con hâm nào đó dù ghét ghét ghét người ta lắm lắm, sau giờ học cũng ráng nuốt hết cục tức vào bụng để chạy sang gõ cửa nhà hốt-ca đòi chỉnh sửa phần nhạc. Chịu thôi, cái gì chứ dính đến tâm huyết của mình thì mặt mũi cũng chỉ là vật ngoài thân với Huyền mà thôi.
Ban đầu khi Thi vừa nghe người làm nhắc đến có đứa con gái hàng xóm đòi vào gặp, dĩ nhiên cậu chẳng muốn tiếp, dè đâu chị người ở còn nói thêm là gặp để hoàn thiện tác phẩm lỗi của cậu, cậu thấy hơi tưng tức, nghĩ sao đó rồi cũng cho vào phòng khách.
"Chào Thi, cô chú đâu rồi để Huyền vào chào cái rồi ra bàn chuyện với Thi?"
Thi lừ mắt ngó con nhỏ đeo khẩu trang trước mặt, lành lạnh buông lời.
"Đi hết rồi."
"Ơ... đang giờ cơm mà đã đi hết rồi?"
"Không phải chuyện của bạn, có gì nói nhanh rồi về đi, tôi còn có việc bận."
Huyền bĩu môi, lẹ làng đến ghế salon ngồi xuống, nhanh chóng đặt một chồng đĩa lên bàn rồi vào ngay vấn đề.
"Chỗ Thi có máy đĩa không, bật đĩa này lên xem trước rồi mình bàn tiếp," vừa nói Huyền vừa ngó quanh quất.
"Không cần đâu, bạn nói sáng tác của tôi cần hoàn thiện ở chỗ nào rồi về là xong."
"Không mở đĩa thì giải thích làm sao?"
Thi thở hắt, đứng dậy ra dấu cho Huyền theo vào phòng khách bên trong, chỉ vào cái TV to đùng cùng dàn máy đĩa hoành tráng. Huyền không nói gì, vội vã đến đút đĩa vào máy rồi mở TV.
Trên màn ảnh 49" lập tức xuất hiện một đôi trai gái đang hát... ca trù.
"Bài phổ ngạc cảnh mở màn của Thi tuy có âm hưởng của âm nhạc truyền thống, nhưng lại là âm hưởng Nam Bộ. Vì kịch bản Huyền viết có bối cảnh miền Bắc nên Huyền muốn âm nhạc cũng có gì đó đặc trưng vùng miền. Lúc đưa kịch bản thô cho Thi Huyền cũng quên kèm theo hướng dẫn rõ ràng, là lỗi của Huyền, Huyền nghĩ liên quan đến việc phổ nhạc thì sau này hai chúng ta nên hợp tác thì hơn, như thế sẽ đỡ mất thời gian chỉnh qua sửa lại. Thi thấy thế thế nào?"
Hóa ra không phải chê sáng rác của cậu dở, mà chỉ mượn cớ để kích thích cậu cho nó vào nhà thôi.
"Ở đây Huyền có kịch bản hoàn chỉnh, Thi ngồi xuống đây Huyền từ từ giải thích ý tưởng âm nhạc từng phân đoạn cho Thi nghe, thật ra Huyền muốn là muốn kết hợp xưa và nay lại với nhau trong mỗi phân cảnh luôn, tựa như mình xem tân cổ giao duyên pha trộn hiphop ấy..."
Chần chừ một lúc nhìn dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy của Huyền, tự nhủ xem ra con này hôm nay không tính lợi dụng thời cơ xáp lại ghẹo phá mình, Thi cuối cùng cũng chịu ngồi xuống ở cái ghế đối diện. Huyền thấy hơi bất tiện nên dịch qua ngồi kế, chẳng ngờ cậu lại dịch người ra né mới nhục chớ.
Mẹ, thằng này nó xem Huyền là hủi à?
Thật ra nếu bạn Huyền biết trước được bạn Thi sau này rồi sẽ phải vật vã để đến gần mình như thế nào, hẳn bây giờ nên cảm thấy vô cùng tội nghiệp cho bản mới đúng. Nhưng đó lại là chuyện sau này...
Lằng nhằng tới lui gần hai tiếng hết nói lại cho xem đĩa, Huyền tốt cục cũng tạm xem như đã truyền tải bảy phần ý tưởng tổng quát của mình cho Thi. Hôm nay vì ức cậu quá nên nó cũng không có tâm trạng giả vờ fan-gơ, lại thêm quá chăm chú vào chủ đề nên hành vi có phần thoải lắm, lắm lúc còn quen thói đành hanh ở nhà quay sang to tiếng với hốt-ca.
"Trời đất ơi ông nội, dĩ nhiên đoạn này phải có đọc rap rồi, mình làm kịch cho teen xem đó, nhạc nhẽo ì èo không thì có đứa nào mắc câu...?"
"Thi học nhiều quá nên mãn kinh cảm xúc hả? Dĩ nhiên đoạn này phải để Tấm khóc đến lên bờ xuống ruộng rồi, thú cưng đi đời mà...?!"
"Sao cứ dính đến phân đoạn hai đứa chính tình cảm là Thi bơ bơ cho qua vậy? Có pê-đê thì nói nha..."
Bạn hốt-ca nào đó bị tấn công liên tục nên chỉ còn nước nghiêm mặt gãi đầu. Cái con nhỏ này hôm nay uống lộn thuốc à?
Mắt liếc qua vẻ chăm chú của đối phương khi cúi đầu hí hoáy ghi chép chú thích vào kịch bản, Thi đột ngột vỡ lẽ à ra là vậy.
Tâm huyết. Chỉ có thể là hai chữ này thôi.
Xem ra người xấu đến đâu thì khi chú tâm vào tâm huyết của họ thì cũng không đến nổi đáng ghét lắm.
Cái tủ lạnh nào đó sau hai tiếng bị hốt-gơ làm phiền đã bắt đầu chuyển hướng suy nghĩ như vậy đấy, nào có ngờ đó chính là khởi đầu của một dàn bi kịch đeo bám mình dai dẳng sau này...