[ CHANSEO - Chanyeol Seohyun ] Thiên Kim Đại Chiến - Chap 70
Ở một góc độ nào đó mà nói, nghi lễ đính hôn cũng không bị phá hỏng. Bởi vụ Phác dẻo dai đầy sức khoẻ "đột nhiên" bị ốm (mọi người đoán có lẽ do ông cụ mừng quá mức), sau đó được "cháu trai và cháu dâu tương lai" hiếu thảo đưa đi bệnh viện. Nghi lễ đính hôn đã được hoãn lại một cách êm đềm không sóng gió như thế.
Chẳng mấy chốc đã có tin truyền đến, cụ Phác không sao cả, nhưng đôi cô dâu chú rể mới không đính hôn, mà kết hôn luôn để ông cụ sớm đạt được tâm nguyện.
Các mẹ các cô nhà khác hoàn toàn thất vọng, còn cánh đàn ông thì lại tính toán xem tặng lễ thật hậu thật đắt tiền ra sao.
Cụ Phác là vui nhất, tìm rất nhiều thầy đến xem ngày, cuối cùng chọn ra một ngày hoàng đạo vào ngay tháng sau.
Lúc cầm tờ giấy xem mệnh vàng vàng, Châu Huyền cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ đối chiếu vào ngày dương rồi bật cười: "Ấy, vừa trùng với ngày đầu tiên chúng ta gặp gỡ đấy".
Phác Xán Liệt sửng sốt, theo lý thuyết, lần đầu tiên anh gặp cô, cô còn đang lén lút nhặt đồ ăn thừa, không thể chú ý đến anh được.
Châu Huyền cầm lịch đến gần anh: "Anh xem này, đây là ngày ông nội tổ chức buổi dạ tiệc từ thiện Trái Đất Xanh, không ngờ đã một năm rồi".
Cô nhìn tờ lịch chăm chăm, rạo rực: "Ngày gặp mặt đầu tiên sau này cũng là ngày kỉ niệm lễ thành hôn, trùng hợp quá. Ha ha".
Phác Xán Liệt nở nụ cười, cô không cần biết những lần gặp nhau trước đó. Hãy cứ để những lần giao nhau không vui vẻ tốt đẹp gì đó biến mất thôi. Anh chỉ hy vọng sau này, cô luôn có thể cười vui vẻ như một đứa bé giống như bây giờ.
"Nhưng mà bạn Phác Xán Liệt ạ", người nào đó dạo này không chỉ nói nhiều mà còn rất khó hầu hạ, thích nhất là bắt nạt ai đó, cô đánh mắt liếc anh, "bớt một ngày kỉ niệm, bạn lại bớt một món quà để tặng mình, bạn lời thật đấy".
Anh khoác eo cô, kéo cô sát lại gần, dỗ dành: "Thích ngày kỉ niệm thế à? Ừm, thế để mình nghĩ lại hộ bạn. Trừ ngày cưới và gặp mặt lần đầu tiên ra, hẳn là còn lần đầu tiên bày tỏ, lần đầu tiên công khai qua lại, tất nhiên", anh cúi đầu, môi kề tai cô, giọng nói tràn ngập sự mê hoặc, 'còn cả lần đầu tiên ân-ái".
Châu Huyền bị hơi thở của anh làm mang tai nóng phừng, tim đập rộn ràng.
Anh cười: "Nhiều thế có đủ không?".
Châu Huyền rúc đầu vào ngực anh, bật cười khe khẽ.
Mọi công tác chuẩn bị cho hôn lễ đều đã có công ty tổ chức lễ cưới chuyên nghiệp xử lý, Châu Huyền không cần bận tâm. Một tháng còn lại, cô đều yên tâm ở nhà với bà nội, sau khi bà ra viện lại biết tin Hiếu Nghiên có thể tiếp tục chữa trị, tinh thần được vực dậy nhiều, bản thân bà cũng hiền hoà hơn trước.
Có lẽ khoảnh khắc biết Huyền gặp tai nạn xe cộ, chịu đả kích quá lớn, bà nội đã hoàn toàn thay đổi, trở nên vô cùng thân thiết với cháu gái cháu trai. Điều này làm Bạch Hiền rất không quen, vừa nhìn thấy bà đã nói: "Bà nội đừng cười với con như thế, con sợ". Kết quả cậu đương nhiên không thể không bị ăn vài cú đá của Châu Huyền.
Những ngày ở nhà, trừ sáng tác kịch bản mới, thỉnh thoảng cô cũng cùng với đạo diễn Chương Lam bàn bạc những vấn đề cần sửa chữa trong quá trình quay phim Hồ điệp. Mấy tháng nay, Hồ điệp đã quay được một nửa, nam nữ chính là cặp đôi "người tình màn ảnh" Long Kỳ và Tuyền Mộ hiện đang nổi như cồn.
Châu Huyền hết sức tin tưởng khả năng diễn xuất của Tuyền Mộ, hoàn toàn tin cô ấy có thể diễn được hình ảnh bản thân cô trước kia.
Cô cũng từng đến thăm trường quay, đúng lúc đang diễn cảnh trước khi nữ chính được đổi lại thân phận. Kì huấn luyện quân sự năm nhất đại học, một nhóm bạn học ngồi bệt dưới đất hát hành khúc, nụ cười tươi tắn như hoa nở rộ trên những gương mặt tràn ngập sức xuân.
Châu Huyền ngẩn ngơ nhớ lại, cô của lúc đó quả thật cũng rạng rỡ như thế. Trong lòng cô không khỏi thổn thức, lại càng thấy may mắn, may mà cuộc sống sau này của cô cũng sẽ xán lạn như vầng dương thế này.
Đúng rồi, Lâm Duẫn Nhi diễn vai nữ phụ, cô nàng vốn muốn tranh đua vai nữ chính, song Chương Lam cho rằng năng lực diễn của Lâm Duẫn Nhi không tốt bằng Tuyền Mộ, trái lại còn cảm thấy khí chất của cô nàng rất giống vai nữ phụ. Về mặt này, Châu Huyền chỉ có thể nói suy nghĩ của đạo diễn Chương Lam hoàn toàn giống với cô.
Lúc nhìn thấy Châu Huyền ở studio, Lâm Duẫn Nhi cũng giật mình. Bởi nhà và công ty của nhà họ Lâm đều đã về tay mẹ con cô nàng, cách đây không lâu Từ Khả dẫn Lâm Duẫn Nhi dọn từ Tây Dương lầu của nhà họ Từ về nhà họ Lâm rồi.
Châu Huyền cũng không chào hỏi cô nàng, nhưng Lâm Duẫn Nhi vừa thấy cô đã lập tức chạy đến giải thích, trong mắt tràn đầy áy náy. Cô nàng nói lúc ấy chẳng qua nhìn thấy băng ghi âm, nghĩ là thứ rất quan trọng với Châu Huyền nên mới mang đến lễ đính hôn.
Châu Huyền hờ hững nghe cô nàng thao thao bất tuyệt, hình như đến cả ghét bỏ cũng lười, thờ ơ nói, sau này hãy giữ khoảng cách, hai người đừng gặp lại nhau nữa. Nói xong, cô bỏ đi mà không để ý đến ánh mắt tủi thân của Lâm Duẫn Nhi. Cô nàng dọn về nhà họ Lâm, cô dọn sang nhà họ Phác, sau này sẽ rất ít khi cùng xuất hiện.
Lúc bỏ đi Châu Huyền nghĩ, nếu còn viết kịch bản nữa thì phải thêm một điều kiện phụ, không được cho Lâm Duẫn Nhi diễn.
Ngày cưới càng lúc càng gần, đúng lúc này, bệnh viện báo tin tốt, mẹ đã tỉnh.
Tới tận bây giờ, Châu Huyền mới cảm thấy lễ cưới này là khởi nguồn của hạnh phúc thật sự.
Hôm nay kết hôn, trên bãi cỏ rộng của nhà họ Phác, người đông nườm nượp.
Lễ cưới được tổ chức ngoài trời, sân khấu dựng một cây cột thạch cao theo phong cách Châu Âu, đỉnh cột có vải trắng muốt rủ xuống, cảnh nền là bức tường hoa được tạo hoàn toàn bởi những đoá hồng đỏ.
Trên xà ngang trắng hai bên sân khấu có treo những dải mành màu trắng bạc, đung đưa theo gió, khúc xạ ánh mặt trời rực rỡ toả sáng lấp lánh.
Thẳng hướng sân khấu là thảm đỏ thẫm, trên thảm rắc đầy những cánh hoa thơm. Hai bên thảm đỏ đặt hơn chục hàng ghế tựa trắng, trên mỗi chiếc ghế gài một đoá hồng nhung đỏ thắm. Dọc theo thảm trải cứ năm bước lại có một trụ hoa, hương hoa hồng thơm ngát, giữa hai trụ hoa được chăng những sợi dây óng ánh, ngăn cách thảm đỏ và khu vực khách mời.
Trên một vạt cỏ khác xếp một nghìn ghế tựa trắng, ghế nào ghế nấy đều được buộc bóng bay đủ mọi màu sắc.
Trong gió, những trái bóng bay bắt đầu đong đưa như loài vật nhỏ đáng yêu đang nhảy nhót.
Đợi khi khách khứa đã vào chỗ ngồi cả, Phác Xán Liệt mới xuất hiện trên sân khấu.
Anh mặc complet trắng, phong thái hiên ngang, nhìn về phía cuối thảm đỏ, trên vầng trán tuấn tú là sự chờ đợi không thể che giấu. Xe của nhà họ Từ đúng giờ tiến vào theo đường lớn, đỗ cạnh thảm đỏ.
Dàn nhạc cổ điển bắt đầu tấu một khúc nhạc mở đầu chuyên dùng cho lễ cưới. Chớp mắt, mấy ngàn người trên bãi cỏ im lặng như tờ, chỉ có tiếng nhạc hạnh phúc ngân nga êm ái.
Phác Xán Liệt nhìn nơi đó, thầm cười bản thân vì sự hồi hợp này.
Cửa xe mở ra, người bước xuống trước là Bạch Hiền, hôm nay cậu ăn mặc đứng đắn nghiêm túc nhưng vẫn không mất đi vẻ khí chất thường ngày, điềm nhiên thở ra một hơi, khẽ cong tay lại đưa tay vào trong xe.
Rất nhanh sau đó, một bàn tay đeo găng tay viền ren thưa trắng muốt khoác lên tay cậu. Một giây sau, trong ánh nhìn của mọi người, nàng dâu mới Châu Huyền mặc váy cưới trắng tinh khôi bước ra khỏi xe.
Cô dâu rất đẹp, đẹp như nàng công chúa trong truyện cổ tích, môi mỉm cười tươi tắn, trong phúc chốc làm lu mờ cả ánh dương.
Hai bé Khiêu Khiêu và Đường Đường mặc bộ vest và áo cưới cỡ nhỏ, chầm chậm theo sát phía sau nhấc váy cho cô.
Bạch Hiền dẫn Châu Huyền từ tốn bước lên thảm đỏ, lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi.
Châu Huyền liếc cậu một cái, cười khẽ: "Không phải em kết hôn, hồi hộp gì chứ?".
Mọi cảm xúc tốt đẹp trong lòng Bạch Hiền đều bị cô đập nát, khó chịu nói: "Em lo chị xấu tính xấu nết, không phải vợ hiền dâu thảo, gả cho người ta lại bị đánh".
"Muốn bị ăn đá trước mặt ngần này người à?" Châu Huyền mỉm cười nghiến răng.
Bạch Hiền cười: "Quả nhiên xấu tính xấu nết".
Châu Huyền khẽ nhíu mày: "Có em làm chỗ dựa, nhà chồng sao dám bắt nạt chị, phải không?".
Bạch Hiền thoáng sửng sốt, nhếch môi cười, lộ hàm răng đều như bắp, cười: "Chứ sao nữa".
Đến chỗ rẽ chuẩn bị vào lối lên sân khấu, hai người đều im lặng.
Phác Xán Liệt trên sân khấu lặng lẽ đứng đó, nhìn cô dâu xinh đẹp của anh cầm bó hoa đang chậm rãi bước tới.
Ánh nắng vàng ươm chiếu lên mặt anh, nhuộm má anh đượm màu hây hây. Khăn voan trắng như tuyết phất phơ trong gió hoà cùng ánh dương làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô.
Cô bước về phía anh, ánh mắt không hề né tránh mà nhìn thẳng vào anh, trong con ngươi đen thẳm trong vắt tràn ngập sự hạnh phúc.
Con tim Phác Xán Liệt dịu dàng đến mức chảy thành nước, thấy cô tới càng lúc càng gần, thong thả đến trước sân khấu, ngẩng khuôn mặt mịn màng lên nhìn anh mỉm cười, ánh mặt trời chan chứa trong đôi mắt đẹp.
Bạch Hiền hít sâu một hơi, cầm tay Châu Huyền đặt vào tay Phác Xán Liệt, chỉ nói một câu: "Anh Xán Liệt, em giao chị em cho anh".
Phác Xán Liệt gật đầu, nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Châu Huyền, như đang nắm cả thế giới.
Châu Huyền cũng thấy tim đập rộn ràng, nhưng lại rời mắt nhìn đi chỗ khác. Bạn Tiểu Minh đứng sau Phác Xán Liệt không xa cho lắm đang vui vẻ cười với cô. Khổ thân anh chàng, một năm trời, cuối cùng anh ta cũng tập được cách cười không doạ người rồi.
"Anh Phác Xán Liệt, anh có đồng ý lấy cô Châu Huyền làm vợ, chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy, cho dù nghèo khổ hay giàu có, ốm đau hay khoẻ mạnh vẫn sẽ luôn yêu thương nhau, không rời không bỏ, mãi mãi bên nhau?"
"Tôi đồng ý."
"Cô Châu Huyền, cô có đồng ý làm vợ anh Phác Xán Liệt, chăm sóc anh ấy, bảo vệ anh ấy, cho dù nghèo khổ hay giàu có, ốm đau hay khoẻ mạnh vẫn sẽ luôn yêu thương nhau, không rời không bỏ, mãi mãi bên nhau?"
"Tôi đồng ý."
"Mời cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau."
...
"Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu."
Phác Xán Liệt giữ eo Châu Huyền, ôm cô vào lòng, cúi người hôn lên môi cô.
Một nụ hôn nên đôi chồng vợ.
Cuộc sống sau đám cưới của Châu Huyền cũng không thay đổi nhiều so với lúc trước, cô vẫn đến trường vẫn viết kịch bản, chẳng qua chỉ thay đổi chỗ ở. Phác Xán Liệt bận rộn công việc, giống như trước đây, thời gian ở bên cô cũng không nhiều. May là cả hai đều có công việc mình yêu thích, bình thường ai bận việc nấy, hễ gặp nhau thì sẽ thân mật bù gấp đôi.
Cha mẹ Phác Xán Liệt mất sớm, những người khác trong gia tộc cũng không ở đây, nhà to như thế mà chỉ có ông nội và vài người giúp việc. Châu Huyền không phải xử lý vấn đề mẹ chồng nàng dâu, người giúp việc cũng không dám làm phiền cô, ngay cả ông nội còn phải chạy theo cô hằng ngày rủ cô chơi cùng.
Lúc Phác Xán Liệt ở nhà, Phác Xán Liệt cưng chiều cô. Lúc Xán Liệt đi vắng, ông nội nghe lời cô.
Ở nhà họ Phác, Châu Huyền quả thực thành bà hoàng.
Thỉnh thoảng không có lịch học, cũng không cần chạy kịch bản, cô sẽ ở nhà chơi với ông nội, cùng xem hoạt hình Chim gõ kiến của Mỹ, hai ông cháu cùng cười như nắc nẻ, rồi cô cùng ông vào vườn rau bắt sâu.
Nhưng ông nội vẫn thích nhất là trò trộm rau trên mạng.
Châu Huyền đưa laptop cho ông, ghi nhớ thời gian hoa quả rau củ chín trong game nông trại trên mạng, ngày nào cũng nhắc ông trước năm phút để ông đi ăn trộm.
Có một lần, Châu Huyền tình cờ nhìn thấy tin nhắn của tài khoản "Bạn Từ Cẩn" gửi tới trong khung trò chuyện của ông: "Phác Hi Ất, nếu ông còn dám trộm cà của tôi, tôi sẽ giả vờ ốm để lừa Huyền về nhà một tháng".
Đoạn đối thoại tiếp theo là: "Tin nhắn sẽ được lưu trữ, tôi sẽ chụp màn hình đưa cho con bé Huyền xem".
"Chụp màn hình? Là gì?"
"Lần sau báo Bạch Hiền dạy bà."
Châu Huyền hoang mang, cảm thấy tiết tháo nát tan hết.
Tối đó cô kể lại chuyện này cho Phác Xán Liệt nghe, một mình cười khanh khách cả nửa buổi. Phác Xán Liệt đã quen với những trò ngốc nghếch của ông cụ rồi nên lần này cũng không hứng thú, chỉ hết sức tập trung gỡ khuy áo trên người Châu Huyền.
Hôm nay Châu Huyền mặc áo kiểu Trung Quốc, móc cài áo nút tròn truyền thống, cởi ra rất tốn sức.
Người nào đó không thể nhanh chóng ăn được miếng thịt ngon, bất mãn: "Sau này không được mặc kiểu quần áo này nữa".
"Sao không được mặc?" Châu Huyền dẩu mỏ, lườm anh một cái, "Còn nữa, giờ anh muốn làm gì? Sắp xuống ăn tối rồi, không được có ý nghĩ đen tối động tay động chân".
Phác Xán Liệt không cho là đúng nhíu mày: "Vợ của mình, sao lại gọi là ý đồ đen tối?".
Châu Huyền không thèm tranh luận với anh, xoay người muốn đi, lại bị anh lôi lại. Anh cau mày, nhìn chằm chằm khuy áo cô, như đang nhìn bảng phân tích số liệu khó nhằn, một lúc lâu sau, sờ cằm nói: "Quần áo nhỏ thế này, em chui vào kiểu gì?".
Chui? Anh tìm đâu ra cái từ độc thế?
Anh lắc đầu: "Thiết kế quần áo không hợp lý, trông đẹp mà vô ích, chui vào nhất định rất tốn sức. Em đúng là không có mắt thẩm mĩ".
Lại dám coi thường thẩm mĩ của cô, Châu Huyền không đồng ý: "Anh dốt thì có, ai chui vào, cởi khuy ra là được".
"À!" Ai đó khinh bỉ nhíu mày, rành rành cái vẻ không tin và mất hứng, đi ra ngoài, "Đi ăn cơm đi".
Châu Huyền chỉ muốn đạp chết anh, hét: "Mấy cái khuy này dễ tháo lắm. Anh nhìn xem".
Phác Xán Liệt quay đầu lại đã thấy cô tháo mấy cái khuy ra, phần da bên dưới trắng nõn quyến rũ khác thường.
"Anh thấy rồi." Phác Xán Liệt không hề khách khí hạ gục cô.
"Á! Anh... ưm..."
Kết hôn đã ba tháng mà Châu Huyền vẫn không có dấu hiệu mang thai. Tuy ba tháng quá ngắn, không có cũng là bình thường, nhưng Châu Huyền lại thoáng thấy bất an, không thể dằn nổi nỗi lo sợ có vấn đề gì đó.
Phác Xán Liệt chẳng mấy đã nhận ra điều khác thường.
Bình thường cô rất đứng đắn nghiêm túc, nhưng hễ đến ngày rụng trứng là cô lại như con mèo đến kì động dục, vừa thấy Phác Xán Liệt đã bám dính lấy anh.
Không phải anh không thích cô chủ động, nhưng anh lo trong lòng cô có chuyện gì đó đang giấu anh, nên trước khi ra ngoài còn cất công dặn dò người giúp việc trong nhà để ý cô. Quả nhiên không quá vài hôm đã phát hiện thấy que thử thai bị vứt đi.
Phác Xán Liệt nhìn một vạch trên que thử nhạt dần đi, lập tức hối hận nhớ lại những lời anh nói với cô lúc thân mật trên xe sau lễ đính hôn. Chỉ sợ nó đã tạo áp lực cho cô rồi. Chỉ sợ lúc ấy ngoài miệng cô không đồng ý, nhưng thật ra đã bằng lòng rồi, coi chuyện này như một lời hứa với anh.
Phác Xán Liệt chỉ muốn đánh chết mình.
Anh khẽ khàng chậm rãi bước vào phòng ngủ, bên trong chỉ bật mỗi chiếc đèn bàn, Châu Huyền cuộn tròn trên giường, tròn mắt ngẩn ngơ, yên lặng không một tiếng động, không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt rất thất vọng.
Lòng anh tê tái, nhưng một giây sau khi thấy anh, cô đã nhoẻn cười, ngồi nhỏm dậy, ôm chăn nhìn anh: "Xán Liệt, anh về rồi à?".
"Ừ." Anh không vui vẻ gì cho cam, sắc mặt khá khó coi, ném áo khoác, nới cravat rồi ập xuống giường, vùi đầu vào trước ngực cô, không nói không rằng.
Châu Huyền ngẩn người. Nói thật, kết hôn lâu thế rồi, không, phải là từ khi biết anh mới đúng, cô chưa từng thấy anh uể oải và ủ rũ thế này. Cô thấp thỏm sờ khẽ đầu anh, dịu dàng hỏi: "Sao thế?".
Anh vẫn không ngẩng đầu lên, giọng rầu rĩ, có đôi chút mệt mỏi và không được như ý: "Trong công việc gặp nhiều chuyện phiền lòng, cảm thấy mệt mỏi quá".
Châu Huyền thấy lòng đau nhói, ôm đầu anh, cúi đầu kề sát anh, dò hỏi: "Có muốn tìm cách gì thả lỏng không?".
Anh dồn hết sức nặng lên người cô, chán chường thở dài thườn thượt: "Anh muốn đi xa cho đỡ buồn, chỉ hai người chúng ta thôi. Anh không muốn thấy những tên khốn không làm được việc này nữa".
Châu Huyền thấy anh buồn, dỗ dành: "Đúng lúc trường đến kì nghỉ, hai chúng ta đi đâu đó nghỉ ngơi cho khuây khoả, được không?".
"Ừ." Anh nằm trong lòng cô, thả lỏng nhắm mắt, lòng lại cười thầm, đồ ngốc ơi mắc lừa rồi. Anh muốn đưa cô đi chơi, nhưng đột nhiên nhắc tới thì nhất định sẽ làm cô nghi ngờ anh đã phát hiện được điều gì, nên cứ để cô tự nói thì tốt hơn.
Nơi anh chọn là Venice.
Phác Xán Liệt nhớ lúc ở Macau, Châu Huyền đã nói muốn tham gia du lịch carnival Venice trên đảo nhỏ, nhưng lúc đó ngày nào cô cũng ngủ mất nên bỏ lỡ. Mà đúng lúc này, Venice đang có carnival hoá trang.
Sau khi kết hôn, cô thoải mái hơn nhiều, như một đứa bé quên bệnh rất nhanh, ngồi trên thuyền nhỏ lững lờ trôi theo dòng Venice, nhìn ngắm những đội diễu hành đeo đủ kiểu mặt nạ trên mặt nước, kéo tay anh hớn hở cười vui.
Cô lựa một chiếc mặt nạ gắn lông màu bạc đeo lên, nói mình lòng dạ lương thiện, rồi đeo cho anh một chiếc khác màu đen, nói anh là ma quỷ đội lốt người.
Phác Xán Liệt túm cổ cô, xách cô lại gần mình: "Có ai lại nói chồng mình thế không?".
Châu Huyền rụt đầu rụt cổ, cười khanh khách không giải thích.
Ánh mặt trời đậu xuống chiếc mặt nạ màu bạc của cô làm nó lấp lánh ánh sáng, ánh mắt chan chứa ý cười của cô cũng chói mắt kì lạ, đôi má lấp ló dưới mặt nạ như cũng toả ra phong thái thu hút đặc biệt.
Anh nhìn cô hồi lâu, mỉm cười, kéo cô sát miệng mình, nhẹ nhàng nói: "Vẫn là Huyền tốt nhất, ở bên anh lúc anh không vui, anh đã quên mất vì sao chúng ta lại đến đây để giải khuây rồi".
Giọng điệu làm nũng hư hư thực thực thật quyến rũ chết người mà.
Châu Huyền đỏ mặt nhếch môi cười trộm, đây là cảm giác độc nhất vô nhị với cô, thật sự quá mĩ mãn: "Chỉ cần anh thích, sau này anh muốn đi đâu, em cũng sẽ đi với anh".
"Sau này cứ ba tháng chúng ta lại đi du lịch một lần đi." Người nào đó chớp thời cơ bèn xen vào.
"Được." Châu Huyền cười ha ha đồng ý, lên thuyền rồi mới phát hiện hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.
Phác Xán Liệt vẫn đang tự mình độc thoại: "Thế thì tháng sau sau sau nữa, chúng ta đi thành Vienna".
Châu Huyền nhíu mày, suy nghĩ chốc lát, hỏi nhỏ: "Nhỡ có con rồi thì sao?".
Phác Xán Liệt cuối cùng cũng đợi được cô nói câu này, rất tự nhiên nói: "Chắc là không nhanh thế được đâu. Nghe người ta bảo hình như phải hai, ba năm sau, với cả chúng ta còn trẻ, không cần phải có con sớm thế".
Châu Huyền sửng sốt nói: "Nhưng anh chẳng bảo...".
"Anh đã nghĩ nghiêm túc rồi", Phác Xán Liệt có lớp có lang, "sự nghiệp của em vừa mới bắt đầu, mà nhà họ Phác sắp phải bắt đầu hạng mục Max Power rồi, sắp tới chắc sẽ bộn bề nhiều việc. Hai chúng ta ở bên nhau còn ngại không đủ thời gian, anh cũng không hi vọng sẽ có vài đứa nhóc khác cướp thời gian ở cạnh em của anh".
Châu Huyền không nhịn được cười, bĩu môi: "Ai lại ghen với con? Dơ chưa kìa".
Tuy nói thế, nhưng trong lòng cô lại ngọt như mật.