[SNH48] Tuổi xuân rực rỡ [Savokiku] - #31, Chương Kết: Mục tiêu của chúng ta là hạng nhất!
Tất cả nữ sinh của kí túc xá hạng A sau đó đã cùng nhau tổ chức một buổi "hẹn hò", mà nhân vật chính dĩ nhiên là Hoàng Đình Đình, Lý Nghệ Đồng, Triệu Việt và Khâu Hân Di.
Toàn bộ thành viên của kí túc xá, ngoại trừ Cúc Tịnh Y, đều đã có mặt ở con đường ven đê. Các nàng cùng trải chiếu trên bãi cỏ, phía trên là một bầu trời quang đãng rực rỡ đầy sao. Tuy là một ngày mùa xuân nhưng không hiểu sao bầu trời hôm nay lại quang đến vậy, khiến người ta có cảm giác đang ở giữa một ngày hè.
"Chúc mừng hai thành viên ngu ngốc của kí túc xá đã bỏ ra 15OOO tệ để có được buổi hẹn hò tập thể tối nay kèm theo hai thanh sô cô la chảy." Lục Đình cầm một lon bia lên mở, sau đó giơ giơ lên cao. Tất cả mọi người cười phá lên, lần lượt mở lon, giơ lên chúc mừng.
"Có cái quái gì để chúc mừng đây?" Triệu Việt đỏ mặt tía tai, vừa tức vừa thẹn.
"Thôi thì chúc mừng các em nhỏ vùng cao có được cơm ăn áo mặc nhờ hai thành viên ngu ngốc đó đi." Phùng Tân Đóa cười nói.
"Chúc mừng!!"
Triệu Việt ngẩng mặt lên trông thấy Khâu Hân Di, hôm nay quả thực Khâu Hân Di rất xinh đẹp. Mặc dù ngày thường nàng cũng đẹp, nhưng trên mặt luôn mang theo biểu tình đùa bỡn người khác khiến Triệu Việt cảm thấy bực bội. Nhưng buổi tối hôm nay, ánh mắt Khâu Hân Di nhìn nàng lại rất kì lạ, có gì đó thâm sâu, còn có gì đó... giống như là dịu dàng.
Sau khi uống bia chúc mừng, các nàng cùng chuẩn bị một chút pháo hoa để đốt.
"Kẻ nào mua pháo mà để ướt hết thế này?"
"Là Kẹp Tóc ngu ngốc đó."
"Mới nãy nói Hoàng Đình Đình là ngu ngốc, hiện giờ Kẹp Tóc cũng ngu ngốc, hai đứa ngốc là một cặp liệu có ổn không đây?"
Lý Nghệ Đồng thẹn quá hóa giận, giơ chân giơ tay tính đá cho Dịch Gia Ái, Vạn Lệ Na và mấy nữ sinh khác một cái.
"Thôi, nghĩ cách làm sao đốt được đi."
"A, cây này vẫn cháy nè."
Các nàng đổ dồn ánh mắt về phía giọng nói vừa vang lên. Đó là Triệu Gia Mẫn.
"Tiểu Mẫn giỏi quá!!"
"Tiểu Mẫn làm sao hay vậy!!"
Trong khi các nữ sinh khác ồ lên ngưỡng mộ thì Lí Vũ Kỳ lập tức hét lên, "Đồ ngốc! Còn không mau đặt nó xuống rồi tránh ra!!"
Triệu Gia Mẫn hoảng hốt, vội vàng đặt pháo hoa xuống rồi né ra. Một tiếng "Bụp" ngay lập tức vang lên, pháo hoa bắn lên trên trời, tạo thành muôn vàn tia sáng rực rỡ.
"Xém chút nữa thì tiêu rồi..." Triệu Gia Mẫn gãi đầu gãi tai.
"Ha ha ha."
Vào lúc tất cả mọi người đều đang tìm cách bắn nốt chỗ pháo hoa bị ẩm còn lại, Khâu Hân Di kéo tay Triệu Việt đi. Triệu Việt cũng không biết chân mình tại sao lại ngoan ngoãn chạy theo nàng như vậy, chỉ biết xúc cảm mềm mại nơi lòng bàn tay khiến nàng yêu thích không muốn buông ra.