[Edit•BHTT•HĐ] Lão công của ta, là nữ nhi của ta - Nhất Nhất Đích Giai - Chương 46 - Trang 2
“Làm sao tìm được? Nàng đang ở đâu, sống có tốt không?” Tạ Mặc Trữ giữ chặt cánh tay Ngũ Dương, trên mặt nở rộ nụ cười, làm cho Ngũ Dương cảm thấy đau lòng.
“Ngươi bảo vệ nàng đến đây chưa? Lão già nhà ta không biết tin đó chứ?” Nàng hỏi liên tiếp, câu từ có chút lộn xộn, tất cả dấu hiệu đều cho thấy, Tạ Mặc Trữ đã chờ đợi giờ khắc này từ lâu lắm rồi, lâu đến nỗi tựa như đợi cả một thế kỷ. Ở giữa có cha làm khó dễ, hy vọng tìm được mẹ vốn đã xa vời, tuy không định từ bỏ, nhưng trong lòng đã không còn hy vọng, ai ngờ, hy vọng lại từ trên trời rơi xuống, cho nàng một kinh hỉ thật to.
Ngũ Dương thật sự không đành lòng nói ra tin xấu kia. Thấy nụ cười sáng lạn trên mặt Tạ Mặc Trữ, nàng không muốn làm đao phủ, tự tay chặt đứt mộng ảo của bạn mình. Đáng tiếc sự thật chính là tàn khốc. Nếu không phải sự tình khẩn cấp, nàng tuyệt đối sẽ không lập tức tới tìm Tạ Mặc Trữ. Nếu không phải nghe được đoạn ghi âm Tạ Phong Tề ép lão sư trở về nước ngoài, nàng thề nàng tuyệt đối sẽ không hấp tấp đến tìm Tạ Mặc Trữ. Ít nhất mình có thời gian để thu xếp, ít nhất mình có thể ở giữa điều đình, đáng tiếc mình tra được tin này quá muộn, cuối cùng vẫn chậm hơn lão già kia.
“Trữ, ngươi… đừng như vậy.” Giọng của Ngũ Dương dường như không có khí lực, tiếng nói khàn khàn, ngay cả đôi mắt phút chốc cũng đỏ ngầu. Đây là lần đầu tiên Ngũ Dương làm chuyện thương tổn anh em của mình. Khi nàng biết Tạ Phong Tề gặp mặt lão sư, nghe được cuộc nói chuyện của họ, cả người ngây sững, rồi lập tức đem tất cả những thứ trong phòng luyện công vứt hết xuống đất, sau đó phóng xe tới đây. Ban đầu tưởng rằng, mình có thể nói với bạn mình sự thật tàn khốc này, nhưng khi lời tới miệng, thì ra lại khó mở lời như thế. Suy cho cùng, là mình không đủ bình tĩnh, hay là từ lúc cùng Tôn Đình Đình ở bên nhau, mình đã dần thoái hóa sức chịu đựng những đòn tấn công hiểm ác? Ngũ Dương đã muốn mơ hồ. Nhìn ánh mắt của Tạ Mặc Trữ từ mong chờ chuyển thành trống rỗng, nàng không biết nên nói ra sao, một sự thật không thể chấp nhận.
Tạ Mặc Trữ từ kích động biến thành mất ổn định, quả nhiên sự tình sẽ không thuận lợi như mình tưởng. Nhìn nét mặt rối rắm của Ngũ Dương, đã lâu rồi nàng ta không biểu hiện sự yếu ớt đó. Tạ Mặc Trữ hiểu được chút gì đó, xem ra mẹ của mình nhất định có chuyện, nếu không Ngũ Dương sẽ không như thế.
“Dương, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta hy vọng ngươi vẫn sẽ nói cho ta biết.” Tạ Mặc Trữ quyết định, bất luận điều đó lấy đi bao nhiêu sức mạnh của mình, mình cũng phải ra tranh đấu.
Ngũ Dương gật đầu, hít sâu một hơi, nuốt một ngụm nước bọt:
“Trữ, hứa với ta, mặc kệ nghe được cái gì, ngươi cũng phải bình tĩnh. Ngươi là bạn tốt nhất của ta. Nếu từ nay về sau ngươi không phấn chấn, ta sẽ áy náy cả đời.” Nắm cánh tay của Tạ Mặc Trữ, nàng muốn đem sức mạnh của mình truyền sang.
“Ừ, ta hứa với ngươi.” Tạ Mặc Trữ gật đầu.
Ngũ Dương tuy nhìn thấy Tạ Mặc Trữ gật đầu, nhưng thủy chung vẫn không yên lòng, vì tin tức như thế ngay cả nàng cũng thấy kinh hoàng.